Huỳnh Nga : Công tử
Trần Minh: Trong tình huống
này mà tiểu thơ còn gọi tôi là công tử sao tôi nghe nó chua chát.
Huỳnh Nga: Công tử còn
giận tôi sao?
NAM AI
Trần Minh: Tôi đâu dám giận mà
làm sao tôi dám giận trước tấm chân tình cao cả của tiểu thơ
đã dành tặng cho một kẻ đã sa ... cơ. Đã trải
thân lưu lạc giữa phong trần. Trong cuộc đời giả
trá bạc đen. Vinh nhục đã quá nhiều.
Tôi vẫn coi tiểu thơ. Là một khách tri âm, cư xử với tấm
chân tình, xoa dịu niềm đắng cay. Là kẻ trắng
tay nên tôi đành ôm hận.
Huỳnh Nga: Xin cứ nặng lời mỉa
mai. Em cuối mặt đợi chờ. Những uất hờn của ai.
Trần Minh:Tiểu thơ ơi! Tôi vẫn
còn nặng nợ, ân nghĩa tiểu thơ đáp tạ mấy cho vừa. Muốn nói
mà sao cứ nghẹn lời. Biết bao giờ mới trả
xong.
VỌNG CỔ
Câu 1.
Huỳnh Nga: Trần Lang ơi! Em
đâu dám học đòi với những trang nghĩa phụ ngày xưa, đã cắt tóc
bán lấy tiền tiễn chồng ứng thí lai kinh. Đây
gói hành trang chan chứa một thân tình và số bạc
mọn em đã chắt chiu qua những tháng
ngày nắng mưa tần tảo. Em xin trân trọng trao tay ai ân
cần đưa tiễn kẻ đăng trình ... Gởi gấm vào đây tâm sự của
riêng mình ... Em đã dám vượt khuê
môn bên cầu dựng
quán là đã bước ra ngoài dòng lễ giáo thị phi. Ngày bảng hổ đề tên, em không
dám mong được cùng ai vui đạo sướng tuyền. Chỉ mong chàng
nghĩ chút nghĩa tương tri. Xin với
cha em hãy nhẹ điều
ân oán
Câu 2.
Trần Minh: Huỳnh Nga ơi! Ta nghẹn ngào trước tình
nàng tha thiết, biết nói gì đây khi mình vẫn
trắng đôi tay.
Huỳnh Nga: Trần Lang đây chiếc áo lụa em đã kết
bằng tơ tâm sự. Đêm từng đêm em đã cố công
may dệt âm thầm. Đôi
bóng đèn khuya mà nghe thương nhớ ngập tâm hồn. Đếm từng ngày tháng
lụn dần trong hiu
quạnh. Thầm nguyện cầu cho ai lập được chút công danh. Chạnh hình dung bóng
ai chập chờn bên ánh lửa, co ro đốt lá vào đủ sáng để học
thi. Miệng đọc sách vang vang tay lia
đập muỗi, em gắng dệt cho rồi cho chàng kịp buổi lai kinh.
NGÂM THƠ
Huỳnh Nga: Đường lai kinh xa biệt mờ sương gió
chàng mặc vào cho ấm lúc gieo sương. Lòng kỳ
vọng chàng ơi xin hãy nhớ. Áo lụa nghèo sẽ thay bằng áo
Trạng Nguyên.
VỌNG CỔ
Câu 5.
Trần Minh: Huỳnh Nga, nhận vật trao tay ta
nghẹn ngào rơi lệ. Rừng rực lửa yêu đương ta
nguyện cùng ai đó
thề vẹn chữ chung tình ... Nàng đã sưởi ấm lòng ta trên muôn dặm trường đình.
bên mình manh áo lụa ta nhớ hoài thời lung lạc ở nơi đây.
Bước thăng trầm trời đất cũng lá lay
trong nổi đắng cay có nhiều vị ngọt hương nồng.
(dậm) Huỳnh
Nga: Xin đừng nặng oán ân thời vi ngộ đối với cha già.
Câu 6.
Trần Minh: Không Huỳnh Nga ơi sự bất nghĩa của cha
em ví như ngọn đồi hèn mọn, còn tình cảm
của em thì cao vời
vợi như ngọn Thái Sơn. Cay đắng ngày nào không còn nữa trước tấm chân tình
cao cả của Huỳnh
Nga, chịu cơ hàn để giữ vẹn sắt son em xứng đáng trải danh liệt phụ. Đời dù cơ
cực nhưng quá nhiều
hạnh phúc, ta biết phải nói sao cho trọn vẹn chân tình.Buổi tiễn đưa sao nhiều
bịn rịn xúc động nào
làm cho lệ rưng rưng. Kể từ đây cho đến ngày nhắm mắt. Lời đã trao ai xin
giữ vẹn xin giữ vẹn hương thề.
THƠ
Huỳnh Nga : Em nguyền khép cửa phòng khuê Đợi chàng bái tổ vinh quy
tương phùng
Trần Minh : Tiễn nàng về với khuê trung
Vòng tay từ tạ thủy chung vẹn gìn
Huỳnh Nga : Đưa người vạn dặm đăng trình Lòng như bóng nguyệt theo
nghìn núi sông. Xin
tạm biệt!
Trích đọan BÊN CẦU DỆT LỤA 2
VỌNG CỔ
Câu 4. Ôi tiếng cười vỡ vụng cả không gian thay
cho vạn lời đưa tiễn, xin cạn chén rượu hàn vi cho
ngất ngây say mà mơ ước chuyện tương phùng ... Trời đất
rộng thênh thang mà tình ý khôn cùng ...
Làm sao biết được chuyện bèo mây tan hợp, nghĩ mà buồn cho
những ngày sông núi cách xa. Chén
rượu hôm nay nào phải chén quan hà sao đưa tiễn mà nghe
lòng buồn rười rượi. Thân cá chép đã cố
công lặn lội cố vượt vũ môn để hóa kiếp thành rồng.
LỐI DẶM
Uống cạn chung này rồi chung nữa, rượu đã cạn bầu sao chưa
thấy say, tình tri kỷ ngày mai chia
biệt vạn đường mây.
Nhìn mái tóc của đại huynh rối bồng như mây tám hướng đệ thấy thẹn mình
bấy lâu nay bị ràng buộc nợ cân đai, đệ sẽ nhớ hoài chung
rượu hôm nay cầm bầu gõ nhịp mà ca
bài ca khoái cảm, hồn cao rộng của đại huynh đã vượt ra
ngoài vòng phiền toái mà đệ còn lận đận
cưu mang nhiều ân nợ
công hầu.
Rượu này này nồng đến ngàn sau
Hơi men thay lấp ngàn câu thâm tình
Không đưa vạn dặm trường đình
Mà nghe thương nhớ hơn nghìn núi sông.
Trích đọan BÊN CẦU DỆT LỤA 3
Nhuận điền: Giờ đã là Trạng Nguyên mà vẫn còn uống
được rượu quán nghèo ngày xưa?
VỌNG CỔ
Câu 1.
Trần Minh: Uống chớ đại huynh. Rượu quán nghèo
nhưng nồng nàn hương vị. Đệ xin kính cẩn tay
nâng mời tri kỷ mượn
chén rượu ngày xưa cho tròn vẹn ân tình ... Rượu lạt Trạng Nguyên thì đệ
chỉ xin dám uống một mình ... Đâu dám rót làm bẩn môi người
nghĩa khí, xin gửi vào đây hương
vị của ngày xưa. Cởi lớp áo Trạng Nguyên đưa cho quân hầu
cận. Mặc nguyên áo cơ hàn để tìm
bạn tương tri. Vậy chén rượu cơ hàn đại huynh hãy uống đi.
Uống chén rượu hôn nay mà nhớ ngày
đưa tiễn.
Câu 2.
Nhuận Điền : Hảo bằng hữu, đệ đã cởi lớp áo Trạng Nguyên và đệ đãi ta bằng
chung rượu cơ hàn
... Chung rượu buổi tiễn đưa chưa phai được vị men nồng ...
Xin đa tạ với nhiều thâm cảm, xao
xuyến tâm hồn vươn đậm nghĩa cố tri. Hơi rượu hôm nay ướp
men tình ngày cũ, sao ta nghe còn
hơi ấm Trạng Nguyên.
Rượu đã mất ngon rồi, vậy xin dám cùng ai cạn vài chung nhỏ rồi lại quay
về vui cuốc bẩm cày sâu.
Câu 3.
Trần Minh : Đại huynh – Đại huynh nỡ để cho đệ khi có áo mão cân đai
đành phải mất bạn sao?
Nhuận Điền: Chớ làm sao được nữa khi đôi bằng hữu có
một kẻ cao sang. Thì làm sao tránh được
sự phân chia giai
cấp.
Trần Minh : Đại huynh còn gì dạy đệ nữa chăng.
Nhuận Điền: Còn chớ! Ta xin gởi đệ một nhành bông
lúa mới thay cho lời dặn dò, khi được cao
sang chớ quên kẻ bùn lắm tay chân nuôi dưỡng nhân sinh, vì
họ là những người ân, nhưng lớp
người đó lại chịu
nhiều khinh bạc của những hạng người áo rộng mũ cao, ăn trên ngồi trước, mà
bây giờ hiền đệ là
người đã dấn thân vô. Trân trọng nhận trong tay nhành bông lúa mới thơm tho
và tâm nguyện giữ
tròn lời ký thác. Trong đời đệ chỉ có hai người thân yêu duy nhất, là hiền phụ
Huỳnh Nga và bằng hữu Nhuận Điền.
`
No comments:
Post a Comment