Soạn giả Viễn Châu
NHẠC
Bao đêm thức nhìn gió lùa sương
khuya. Lòng buồn rười rượi bao đêm vấn vương. Ơi tâm trí
long buồn như mơ, có ai đâu mong chờ. Trời đêm
xé nát như tơ. Bao nhiêu nỗi niềm trở về riêng ta.
Đời tàn buồn lạnh theo năm tháng qua. Ai nở để
ngàn sầu cho ta, nhớ thương bao lệ nhòa. Ngoài
hiên nghiêng bóng trăng tà.
VỌNG CỔ
Câu 1. Tôi
với em là gió là mây là hoa là bướm, gió thoảng mây trôi hoa tàn bướm rũ, mới
yêu
nhau em đã phụ nhau rồi ... Lỡ ván cờ yêu tôi
biết khóc hay cười ... Đời tôi là con thuyền không
định hướng, nên lượn sóng đời cứ vùi dập nỗi
trôi. Đến khi tỉnh giấc mơ thì ảo ảnh quanh tôi mất
rồi, mất danh vọng, mất tiền tài, mất luôn cả
người yêu thường nói với tôi những lời ân ái.
Câu 2. Em ơi
nếu hết yêu nhau thì xin hãy vì tôi mà thản nhiên câm lặng, đừng để cho chữ ân lại
hóa ra thù ... Tôi đếm thời gian qua ngưỡng
cửa lao tù ... Tim của tôi hơn một lần dày dạn, khóe
mắt lại một lần đẫm lệ sầu tư.Biết
nhau gần một năm dư Ngày mai hoa mộng đợi chờ đôi ta Ngờ
đâu trời nỗi phong ba Đang buổi đậm đà em lại
phụ tình anh
NỐI LỐI
Chứng kiến đời tôi cảnh hợp tan,
Mấy khoen tròn khuyết ánh trăng
vàng.
Đêm nay giữa bức tường lao lý,
Trăng lặng lâu rồi lệ chưa tan.
Câu 4. Còn
gì buồn hơn nỗi lòng cô quạnh với kẻ ngồi thao thức suốt canh khuya với đêm
lạnh
trong tù ... Qua chắn song thưa gió thổi vụt
vù ... Gió đêm nay có lẽ lạnh hơn nhiều đêm trước,
thuở chúng mình còn nói chuyện ngàn sau.Đầu
tiên biết nói tiếng yêu,Nhìn em tôi thấy mỹ miều
làm sao.Đến khi đã hết yêu nhau,Chữ thương đổi
lại bằng câu giận hờn.
NHẠC
Bao nhiêu bóng hình trở về tim tôi.
Đời tàn buồn lạnh theo năm tháng qua. Nghe nhung nhớ lòng
sầu chưa nguôi. Xót xa thêm ngậm ngùi. Bài thơ
không viết nên lời ...
Câu 5. Mấy
cánh thư đi rồi cũng trả lại cho mình ... Thơ của tôi là những lời đoạn tuyệt,
em chớ
hiểu lầm tôi năn nỉ cầu xin. Nửa
bản nhạc tình cũ từ buổi đầu tiên, em hãy dạo lại cho muôn người
thưởng thức. Đời của tôi đã mất đi
nguồn hạnh phúc, kể từ khi tôi nếm chữ lao tù.
Câu 6. Nữa khuya thức giấc nhìn sao, qua song
sắt của đề lao tâm tối, sao rụng từ lâu ngoài không
gian giá buốt. Thế mà tôi vẫn còn thao thức
mộng về em . Em ơi ! đừng tự giày vò cho tan nát con
tim, bởi lòng anh đã rắn lại sau những cơn
dông bão. Vì từ khi anh biết nếm qua mùi lao lý, thì
hình bóng em nay đối với anh cũng đã phai mờ.
Anh nhớ ngày xa xưa. Hai ta cùng chung bóng.
Nay hết rồi em ơi. Lỡ làng câu ân ái. Khiến
anh nói không nên lời.
No comments:
Post a Comment