Saturday, April 1, 2017

Trích đọan MÁU NHUỘM SÂN CHÙA

Nữ: Kìa! Ông là ai !        
Nam: Thưa bà! Tôi là kẻ từ một miền xa xôi lắm, đạp sương hàn gió tuyết trở về đây.       
Nữ: Để làm chi ?        
Nam: Để kể cho bà nghe một câu chuyện.
Nữ: Chuyện gì ?        
Nam: Chuyện ban đầu của một người con gái, chuyện thương đau của một kẻ đăng trình, đêm qua tôi có về ngang nơi hò hẹn cũ, thì mới hay cô gái đã sang sông.        
Nữ: Thôi ! Ông đừng làm cho tôi thêm bàng hoàng xúc động. Ông hãy đi đi ! Ông hãy đi đi...
VỌNG CỔ.
Câu 4.       
Nam: Bà ơi! Tôi sẽ ra đi để đưa tiễn mùa thu vào trong một giấc mơ chiều buồn bã. Rồi một chiều nào có dừng chân nơi quán lạ, xin bà hãy dành lại phút giây hoài niệm kẻ đăng trình ... Tôi đã ra đi là chấp nhận cho mình ... Một cuộc sống bên trời cô độc, như một loài chim buồn lạc lõng giữa đêm sương. Bà ơi! Nếu một phút giây nào bà chạnh nhớ thương đến một kẻ đã cùng bà hẹn ước, thì xin bà hãy quay về nơi kỷ niệm và khóc cho nhau vài giọt lệ ban đầu.
Câu 5.        
Nam : Bà ơi! Ví như tôi đã cùng bà thề hẹn buổi chia ly, thì giấc mơ xưa cũng không còn gì nữa, khi rượu tân hôn đang nồng nực chốn loan phòng.... Bà đã bình yên khoát áo theo chồng.... Bà đã tận hưởng một đời vàng son hoa mộng, bỏ lại bên đường một vài kỷ niệm đơn sơ.Tôi đến đây để chúc tụng cho bà đêm hôn lễ được vô vàn hạnh phúc và hãy quên đi những gì đêm gặp gỡ cho dặm trời xa không bỡ ngỡ mộng sông hồ.
Câu 6.        
Nam: Bà ơi! Dù muốn dù không thì bà cũng trở thành là vợ của người ta, và tôi tôi cũng chỉ là một kẻ đứng bên lề hạnh phúc. Có tiếc thương chi cũng đành xa biệt mộng mị nào cũng tàn cuộc giữa canh sương. Thì thôi đường bà bà đi, đường tôi tôi bước chạnh bước quan hà, một sáng mùa thu tôi sẽ dừng chân bên triền đồi cỏ lạ để lắng nghe chim quyên rộn rã kêu sầu.Đó là lúc bà đã bình yên trong cuộc sống bên chồng và bên những đứa con xinh, còn tôi với cuộc đời không định hướng, bụi sông hồ sẽ vùi lấp bước chân hoang.
NAM AI :
Sư phụ! Sư phụ ơi! công lao 20 năm trời dạy dỗ con đã phụ lòng thầy trong một phút giây. Áo nhà chùa con không còn giữ được, thì ba lạy này con xin từ tạ với ân ... sư.
1.Gọi là những lạy sau cùng.
2.Từ bây giờ cho đến mai sau xin giã biệt chốn phật đài.
3.Dấn thân vào với gian lao con không biết rồi sẽ ra sao?
4.Chạnh thương sư phụ tuổi già sống một mình giữa hoang sơ.
5.Con có ra đi vào chốn bụi hồng. Thầy chỉ một đôi lời khuyên con.
6.Đạo là ánh đuốc soi gương. Con phải giữ gìn đạo tâm.
VỌNG CỔ
Câu 4. Sư phụ ơi! Kể từ nay con vĩnh viễn rời xa Thiên Nhai Tự, giã biệt tiếng kệ lời kinh mãi mãi không còn được nghe mõ sớm với chuông chiều ... Kể từ đây con lưu lạc chốn bụi hồng ... Sẽ lăn lộn với cuộc đời thị phi giả trá, bằng tâm hồn non dại thơ ngây (-). Áo nâu sòng xin cởi trả chốn thiền môn vì không còn đủ hạnh để khoát lên người con nữa. Trời ơi! Tôi đã nhúng tay vào tội lỗi bằng tâm tư không gợn chút lỗi lầm. (Âu cũng là duyên số, thầy đã cố giữ cũng không xong)
Câu 5. Sư phụ ơi! 20 năm con là đứa trẻ không nguồn không cội. Chùa Thiên Nhai là nơi con nương tựa cuộc đời... Nghĩa Sư sinh còn hơn cốt nhục thâm tình.... nay trong một ngày bỗng dưng dồn dập bao biến cố, bàn tay hiền lành này lại phạm tội sát sanh, có người phát giác chuyện cũ 20 năm rằng con còn có mối thù gia tộc. Trời Phật ơi! Con muốn vỡ tung đầu óc, biết xử sự làm sao cho tròn vẹn đạo và đời.



No comments:

Post a Comment