Monday, April 3, 2017

NHỚ MẸ

Soạn giả Viễn Châu
NGÂM THƠ
Hò ơi, lòng con thảo như giọt sương hạt bụi,
Công mẫu từ như ngọn núi thái sơn.
Có cha có mẹ thì hơn,
Không cha không mẹ,
Hò ơi, không cha không mẹ như đàn đứt dây.
VỌNG CỔ
Câu 1.Rão bước qua mấy nhịp cầu tre trở về nơi mái lá, con mới hay tin mẹ đã qua đời ...
Mẹ ơi lòng con tan nát tơi bời ... Trên bàn thờ cũ kỹ con chỉ thấy lạnh lùng với chiếc nhện
 giăng tơ.Mẹ ơi tuổi già nua mẹ chịu đói no sau trước một mình, còn con thì trên bước lãng du.
Bốn phương trời phải làm thân viễn xứ.
Câu 2.Mẹ đã bắt ốc hái rau tảo tần hôm sớm. Nào có quản chi tấm thân góa bụa cơ hàn ...
 Còn con, con nhớ ngày cha con vĩnh biệt cõi dương trần ... Một mình mẹ lo ma chay, tống táng,
nhờ láng giềng cô bác cũng thương. Kẻ gạo người tiền đua nhau giúp đỡ. Mẹ cũng được an ủi đôi
phần trong cảnh góa bụa con côi. Sau khi chôn cất cha rồi, đêm đêm không ngủ mẹ ngồi thở than.
NỐI LỐI
Nhớ một buổi về bên quê ngoại,                             
Khắp bốn bề lửa cháy tràn lan.                             
 Mẹ với con đi ngang đến cổng làng,                             
Con lưu luyến mái tranh nghèo bên xóm nhỏ.
VỌNG CỔ
Câu 4.Trong lúc tản cư mẹ sống nhờ bên ngoại. Mẹ bán từng lon gạo để nuôi con trong cơn
 khói lửa điêu tàn ... Ba bốn năm dư mẹ con ta quen sống trong cảnh cơ hàn ... Bà ngoại đã
lưng cồng tóc bạc, thêm bệnh già nay ốm mai đau.Khi ngoại tắt hơi chỉ có mẹ với con đầu đội
 chiếc khăn tang, lủi thủi theo sau quan tài của ngoại. Ôi có chi buồn hơn một đám ma nghèo.      
Câu 5.Năm năm sau khi lửa chiến binh lan tràn vào xóm nhỏ, mẹ mới chua xót bảo con ơi nên
tìm chốn bôn đào. Con cất bước ra đi mà lệ đổ tuôn trào.Con đò từ từ xa bến, con ngoảnh lại mẹ
 vẫn còn đứng dưới hàng cau.Từng chiếc lá sầu đâu gió cuốn tả tơi. Dòng lệ mẹ ròng ròng tuôn
chảy. Một người mẹ sống trong đau khổ. Từ thuở xuân xanh cho đến tuổi bạc đầu.
Câu 6. Mẹ ơi bàn thờ mẹ nhện đã bủa lưới. Lòng con sầu như mối nhện giăng tơ. Mấy năm
qua khi về đến quê xưa, thì thân xác mẹ đã vùi sâu dưới ba tấc đất, giữa tấm phên tre con còn
trông thấy chiếc áo vá quàng của mẹ lờ mờ bụi bám nắng soi, manh áo năm xưa gợi lại hình ảnh
 dưới trăng. Mẹ ngồi sàng gạo còn con ngồi nũng nịu lên trên vạt áo của mẹ hiền.Năm nay con
 lớn khôn rồi,Trở về quê cũ mẹ thời còn đâu.Mẹ đã khuất bóng ngàn dâu,Biết ai lau lệ dòng châu
 thâm tình.


No comments:

Post a Comment