Monday, April 3, 2017

XIN GỌI NHAU LÀ CỐ NHÂN

Nhạc:
Tôi trở về đây lúc đêm vừa lên, giăng mắc trời mưa phố xưa buồn thêm, gác lòng tìm dư hương
 ngày xưa . Bao nhiêu kỉ niệm êm ái, 1 tình yêu thoáng trên tầm tay . Tôi trở về đây với con đường
xưa . Đâu bóng người thương cố nhân về đâu ? Phím buồn chợt đâu đây vọng đưa. Công viên lạnh
lùng hoang vắng, ngọn đèn đêm đứng im cúi… đầu.
Vọng cổ:
..... Phố nhỏ về đêm âm vang từng nhịp bước, lối cũ đường xưa lạnh lùng im vắng mưa vẫn mưa rơi
 làm tê buốt tâm…hồn. Anh đi về đâu khi em đã xa rồi ? Còn lại bên anh ánh đèn đêm hiu hắt, trên
 bến đợi chờ của thuở vào yêu . Lời hẹn hò còn quanh quẩn bên tai, theo tiếng gió mưa len vào nỗi
nhớ. Kỉ niệm còn đây, người xưa đâu mất, đêm vắng canh tàn riêng mình tôi đếm bước…

Về đâu mái tóc người thương, về đâu tiếng hát du dương hôm nào, khúc nhạc tình xưa vẫn tha thiết
 ngọt ngào . Đàn chưa dứt dây tơ sao người ca đâu vắng ? Phím lạc tơ chùng, cung oán cung thương
 . Em vội hẹn thề, em cũng vội quên, để lại trong tôi vết thương lòng đau nhói . Mộng ước tương
 lai tan thành mây khói, đeo đẳng bên người bao nỗi nhớ thương…
 Nhạc:
Thu đến thu đi cho lá vàng lại bay, em theo bước về nhà ai, ân tình xưa đã lỡ, thời gian nào bôi
xóa, kỉ niệm đầu ai đành lòng quên . Phố buồn mình tôi bước chân lẻ loi, day dứt trời mưa bỗng
 nghe mặn môi . Nỗi niềm chuyện tâm tư người ơi, xin ghi nhạc lòng thương nhớ, mình gọi nhau
cố nhân u sầu
Vọng cổ:
.... Tìm hỏi người quen tôi mới biết em đã vui bước vu qui từ mùa thu trước, xác pháo hồng bay
 hoà lẫn xác lá thu…vàng .
Biết nói gì đây khi đã lỡ cung đàn . Thời gian qua sẽ làm nhạt phai kỉ niệm, sẽ có được vết hằn
nhung nhớ trong tim . Bóng hình tôi chắc em đã lãng quên, kỉ niệm cũ cũng vỡ tan như xác pháo,
 giọt mưa đêm hay giọt lệ lòng đang chảy, đọng lại trên môi men đắng cuộc đời.

Phố buồn mình tôi bước chân lẻ loi, day dứt trời mưa bỗng nghe mặn môi, nỗi niềm chuyện tâm
tư người ơi, xin ghi nhạc lòng thương nhớ, mình gọi nhau cố nhân u sầu. Nếu mai này mình lỡ gặp
 nhau , xin hãy gọi nhau là cố nhân anh hỡi . Đường vào tình yêu với bao điều chua xót , gom góp
 đau buồn em cất bước vu qui, lá thu vàng tiễn bước em đi, gởi thương gởi nhớ về cho một người.
Đường về bến hẹn mưa giăng lối, phố nhỏ mình tôi bước lẻ loi, tìm trong kỉ niệm người thương cũ,
 mỏi mắt mong chờ mà em vẫn biệt tăm.











VẦNG TRĂNG SÔNG TRẸM

 Phi Hùng

- Lý trăng soi -

Ơi vầng trăng soi tóc ai buông dài
Theo mái chèo khoan thai, gió lay bóng dừa
Bông tràm đong đưa theo sóng khua mạn thuyền
Câu hò giao duyên
Tình ai tha thiết, ai biết lòng ai
Vầng trăng nghiêng áo bay bay
Theo tháng năm dài, theo mộng tình say...
- Vọng cổ -
1. Tôi say tiếng hát của cô gái chèo thuyền chở đầy trăng trên dòng sông Trèm Trẹm. Tiếng cô
 gái nhặt khoan như lời trái tim ai nghèn nghẹn ...đêm nào. Tôi làm sao quên được ánh mắt dâng trào
. Cô gái Cái Tàu chiều chiều ngồi chải tóc, nhìn cánh cò, lòng mong đợi bóng người đi. Ai biết cô
 đang mơ ước những gì, ngày hội ngộ giữa mùa sen trắng nở....Hay âm thầm thương nhớ giữa trời
đông, chỉ có cô mới hiểu được lòng người chung thủy.
2. Thời gian qua, trăng tròn rồi lại khuyết, người năm xưa sao biền biệt mãi không về. Để nhớ để
thương đè nặng câu thề.Vì tiếng gọi núi sông, cô một mình lặn lội, hết Cạnh Đền, Sông Đốc đến
Tam Giang. Hết Chắc Băng, xuôi đò dọc, đò ngang, vào Huyện Sử qua rừng tràm U Minh Hạ.
 Vì tình yêu, vì quê hương mẹ, cô bám đất kiên cường như rừng đước Cà Mau.
- Lý Chiều Chiều -
Chiều chiều... Trên bến sông... Ai chờ mong...
Mong chờ mong....
Tiếng ca như lòng thương nhớ
Chín năm nhớ thương âm thầm
Đêm đêm ngắm trăng xuyên cành
Hương tràm ngạt ngào lan nhanh
Xanh xanh áo ai mây trời
Lao xao sóng xô vang lời
Tơ vàng trên dòng sông rơi
Bâng khuâng lặng nghe trang đời...
- Vọng cổ -
5. Đời cô gái như chuyện cổ tích trên vùng sông nước. Hồn lâng lâng theo con thuyền xuôi ngược,
nhìn trăng nghiêng nghiêng mà tôi cứ ngỡ bước …chân người. Sao lung linh hay ánh mắt cô cười.
 Là con cháu bà Trưng, bà Triệu, cô đã một thời oanh liệt, dọc ngang. Ôi! Cô gái Cáu Tàu vừa đẹp
 lại vừa ngoan, vừa chung thủy lại vừa mang chí cả. Thới Bình ơi! Trăng đêm nay thương quá. Vì
 trong trăng có một phần má thắm, môi hồng....

6. Đêm nay trên dòng sông Trèm Trẹm, trăng soi đường như dãy sông Ngân. Hàng dừa nước như
 vẫy tay chào người cũ, tôi tìm về Cái Tàu thăm lại người xưa. Còn đâu nữa cô gái chiều chiều
ngồi chải tóc, nơi ấy bây giờ là cây phượng đầy bông. Màu phượng đỏ như tấm lục hồng trên nấm
mộ, tôi còn đây sao cô vội bỏ đi rồi....
Thới Bình ơi! Đời cô gái như một trang huyền thọai.
Bên một người khơi dậy những kỷ niệm ngày xưa.
Từ đây cho đến bao giờ
Vầng trăng sông Trẹm.... Ai chờ đợi ai ./


TRỐNG LOẠN THĂNG LONG THÀNH

THƠ
Ba quân ơi nghe chăng tiếng trống  
Tiếng trống xâm lăng, tiếng trống loạn cuồng  
Tiếng trống thê lương, Thăng Long sắp mất
Uy danh sắp tàn. Đời tan nát tan
VỌNG CỔ
Câu 1.Nhưng không, Hoàng Diệu này sẽ dẹp tan hồi trống loạn của Pháp quân để cố thủ Thăng
 Long Thành ... Tất cả hãy nghe ta mà giữ vững ngọn cờ vàng. Là một viên Tổng Đốc nhà Nam
 anh dũng, ta thề một lòng sống chết với ba quân. Đây là thành quách thân yêu từng bảo bọc uy
 danh Hoàng Diệu, thì có lẽ đâu giờ này ta lại để xóa tên mình trên trang việt sử.
Câu 2.Kìa tại sao ba quân lại thờ thẫn nhìn ta với tia mắt buồn như chán nản, hay là ba quân đang
ngầm bảo rằng ta đang run sợ muốn qui hàng ... Về việc ta vừa sai Tôn Thất Bá xuống mặt thành .
.. Không , đó là ta muốn kéo dài trận chiến để sẵn sàng chỉnh đốn quân binh. Vậy ba quân hãy gom
 sẵn oán hờn lên đầu gươm ngọn giáo với tất cả niềm tin.Nếu mà thành quách đổ tan Hãy bươi gạch
 vụn mà tìm xác ta
Câu 3. Trống lại đổ liên hồi ngạo nghễ, thế là địch quân đã siết chặt vòng vây. Ba quân ơi trời đất
 đang lần lần thu hẹp lại để nhốt căm thù vào bốn vách thành cao. Và máu lửa sẽ đến đây để gieo
 thêm thảm họa. Vậy ta phải làm sao đem máu lửa dẹp tan máu lửa rồi vẽ tên mình lên mặt đất
quê hương.Tim người đựng mấy nguồn thương Trần gian có mấy con đường nhục vinh Hãy tìm
 cái chết hùng anh Dầu tan xương thịt uy danh để đời
VỌNG CỔ
Câu 4. Trời ơi, súng nổ đan bay lửa tràn như bão loạn đang mang tai ươn thảm trạng đến đây rồi ...
Cửa thành Nam bị tan vỡ lần hồi. Mà quân sĩ thây từng thây gục ngã, tiếng reo hò thay thế tiếng
quân la. Ôi ! ta muốn hét muốn la cho tường thành đổ nát, để vùi chôn thi thể ba quân cho thịt
 xương kia khỏi bị gót xâm lăng nó chà đạp dày bừa.
Câu 5. Thôi, ba quân ơi, sức giặc mạnh như mưa cuồng thác lũ, ta không thể nào giữ nổi thành trì ...
Vậy ta hạ lệnh giải binh cho tất cả bôn đào. Hãy quăng hết giáo gươm, hãy theo lối riêng mà tìm
 sanh lộ. Đi mau đi, đừng chần chờ, đừng do dự đừng đổ lệ khóc thương ta.  Hãy tìm tâu lại Đức
 Vua Rằng ta Hoàng Diệu không về nữa đâu  Thăng Long đã mất từ lâu Thây thi này cũng vùi sâu
 đáy mồ
Câu 6. Ôi ta không thể cầm ngăn nước mắt khi nhìn theo đám quân sĩ thân yêu, đang âm thầm lẩn
 trốn với những đôi mắt buồn đẫm lệ chia ly. Ta biết họ thương ta như thương một người anh ruột
thịt, nên không đành rời bỏ lúc nguy nan. Nhưng ba quân ơi giờ đây không còn con đường nào khác
hơn là phải ra đi để bảo toàn lực lượng. Gom tàn quân chờ đợi một thời cơ để chiếm lại Thăng Lòng
 Thành Còn viên Tổng Đốc nhà Nam Thành tan thì xác cũng tan theo thành Khi nghe nhịp trống
trường đình Mơ hồi trống loạn mà tìm tên ta.





TRÊN ĐƯỜNG LƯU DIỂN

NGÂM THƠ
Có những buổi đêm về mưa lạnh buốt  
Khắp phố phường lả lướt ánh đèn khuya  
Ngồi trầm ngâm cho dĩ vãng hiện về  
Tôi nhớ mãi những quãng đường lưu diễn
VỌNG CỔ
Câu 1.Sau mấy chuyến diễn du tôi cảm thấy tình quê hương thêm đậm đà thắm thiết từ Hậu Giang
cây lành trái ngọt cho đến Miền Trung dịu dợi núi mây ngàn ... Đèn sân khấu đêm đêm buông thỏa
 ánh mơ huyền. Với bốn phương khán giả tôi đã ghi nhận tấm cảm tình của kẻ lạ người quen. Một
 giấc mơ từ buổi thiếu niên khi mới tập tễnh học đàn ca và khi còn đang cấp sách đến trường, tôi
đã cảm thấy say mê với ánh đèn sân khấu.
Câu 2. Những tiếng hoan hô những hồi cổ võ như khuyến khích tôi vững bước trên quãng đường
đầy hoa nở có sẵn những bàn tay vun quén nụ hoa đời ... Tôi chỉ là một kẻ thơ sinh còn bỡ ngỡ trên
muôn dậm đường dài. Cửa tâm hồn đang mở rộng để tiếp nhận những cảm tình của tri kỷ gần xa.
Tôi đâu dám khinh thường nghệ thuật cầm ca và luôn luôn học hỏi những điều chưa biết vì dù sao
tôi cũng như một bóng lạc đà hiền lành yếu ớt đang dung rủi trên quãng đường dịêu vợi bao la .
Câu 3. Bến Ninh Kiều gió gợn nước sông trong Tây An Tự núi Sam cây chớm nở. Khi xách hành
lý sang đò Mỹ Thuận, lúc theo đoàn qua bắc bến Tân Châu.Dừa Bến Tre nước ngọt làm sao Cô gái
 xứ Mỹ đưa đò xinh đẹp quá Cô còn nhớ rặng phi lao của biển Hội An uốn mình trước gió, và
những lượt sóng rạt rào nơi bãi Nha Trang, bao nhiêu cảnh khắc phiên và bao nhiêu ân huệ trên
bước đường lưu diễn, tôi phải làm gì đây trong đời nghệ sĩ để cùng ai đáp tạ tấm chân tình.
NGÂM THƠ
Bạn hẳn biết trong  sáu câu vọng cổ
kết tinh từ đâu khổ kiếp văn nhân     
Là đau thương rung cảm kết nên vần     
Nhờ phổ biến qua vọng ca truyền cảm
VỌNG CỔ
Câu 4.Tôi gởi tình tôi theo sáu câu trầm bổng trao đến bạn tri âm trong gió lộng bốn phương trời ...
Dù lạ dù quen cũng cảm thông trong tiếng khóc câu cười. Chuông sân khấu vừa trỗi lên ba hiệp
muôn ánh đèn màu như mở hội hoa đăng. Tôi thấy tôi bàng hoàng run rẩy cả đôi tay, nguồn cảm
xúc chan hòa trong nhịp thở. Tôi mến làm sao những ông lão đầu râu tóc bạc, cho đến những nàng
xuân nữ đang nhìn tôi khẽ hé môi cười.
Câu 5. Giảng hát đêm nay trở về chỗ trọ cuộn mình trong chăn ấm tôi còn đang trở giấc mơ màng
 ... Máy hát nhà ai buông ra những bản ca lẫn mấy cung đàn. Trong những câu vọng cổ quen quen
 nghe kỷ lại đó là bản ca của mình dạo trước, ôi còn chi sung sướng hơn khi mình được nghe tiếng
 mình trong đêm vắng, không dằn được cơn cảm xúc tôi bổng rưng rưng giọt lệ chân thành ...  
Câu 6. Khuya hôm sau khi màng nhung vừa khép lại, đoàn xe rủi vung trên đường thiên lý, trong
lúc muôn người đang say đắm trong giấc điệp triền miên. Sóng biển xanh reo khúc nhạc chơi vơi,
 làn khói biếc vấn vương rừng núi thẳm. Tôi nghe lòng lưu luyến cô gái quê thẹn thò cấy mạ và
những gương mặt vui tươi kiều diễm của những nữ sinh trong sắc áo muôn màu... Hậu Giang ơi
 tình quê hương tha thiết làm sao, Miền Trung hỡi ra đi còn luyến tiếc. ¨     Xa xôi gởi đến đôi
dòng ¨     Sáu câu vọng cổ ta lòng tri âm.



TRĂN TRỐI

Sáng tác: VIỄN CHÂU

Ngâm:
Anh cần em khóc bấy nhiêu thôi,
Tình nghĩa đôi ta đã đủ rồi,
Em hãy nín đi mà nghe nhắn nhủ,
Trước giờ anh sắp trút tàn hơi.
Vọng cổ :
Câu 1:Đừng khóc nữa em ơi! tử biệt sinh ly đều do nơi mạng số, anh đâu bó buộc cuộc đời góa bụa
của em trong khi tuổi xuân còn chan chứa mộng ân ... tình. Em hãy bước lại gần đây và nghe lời
trăn trối sau cùng. Nếu biết thương chồng thì em đừng thủ tiết, kiếm chổ cậy nhờ nương tựa mai
sau. Anh nói thật tình chớ chẳng dối lòng đâu. Em hãy nín đi đừng có khóc chi nhiều. Mai mốt
này em có được người yêu, nước mắt đâu còn tuôn rơi ngày em tái giá.
Câu 2 :Anh không muốn nghe những lời của em thề thốt, vì đó là tấm bình phong của kẻ hai lòng.
 Nếu anh chết đi thì làm sao biết được chuyện dương trần. Em nói là em sẽ thờ chồng thủ tiết,
thì có nghĩa là em muốn rẻ bước sang ngang. Em nói là em sẽ đưa tôi đến tận nghĩa trang, biết
đâu dọc đường sẽ mất đi người đưa đám táng. Nếu lúc đó tôi có buồn có giận, muốn tung nắp
 quan tài nhưng thiếu phép hồi sinh.
Ngâm:
Chuyện tình năm cũ em còn nhớ,
Hay đã quên rồi câu ái ân.
Mộng vỡ tàn canh theo giấc ngủ,
Lệ tình đẫm ước gối chăn đơn.
Vọng cổ :
Câu 4:Em ơi, anh biết nợ duyên của đôi ta là do tiền do bạc, nên anh mới mua được những đêm
ái ân bằng so le tuổi tác, trong khi anh hơn bốn mươi còn em thì mới muười sáu trăng . . . tròn.
 Vậy thì tình nghĩa gì đâu lụy phải buồn. Anh còn nhớ ngày thành hôn lễ, đi cạnh bên nàng thiên
 hạ hỏi chú rễ là ai? Họ bảo rằng ông gìa chồng đi với nàng dâu, Anh kiêu hãnh nhìn một bọn người
 vô ý thức. Còn em thì ngại ngùng lấy tay che mặt, nước mắt tuôn rơi làm đôi má phai hồng.
Câu 5:Mình sống với nhau gần năm tuổi mộng, mà tính đến hương đêm thì được bấy nhiêu lần.
tội nghiệp cho người mình yêu phảI lạnh lẻo cô phòng. Trong khi đời em thì căng đầy nhựa sống,
 anh lại cổi cằn bởi sinh lực gìa nua. Em bán ân tình mà chẳng có ai mua, ế ẩm như phiên chợ
 chiều buồn muôn vạn thuở. Nếu anh còn sống thêm sẽ làm em buồn em khổ, thèm khát tình yêu
trên danh nghĩa vợ chồng.
Câu 6 :Em ơi! bây giờ là cuối một tuần trăng, anh không hy vọng sống qua tuần trăng khác. Nếu
định mệnh thì anh đây nè biết trước vì bóng tử thần đã lãng vãng quanh đây. Nói chi nhiều tình
cũng chỉ bấy nhiêu thôi, kìa anh đã bảo em đừng khóc nữa. Anh chết đi ai sẽ lau cho em ngấn lệ ai
chiều chuộng nâng niu khi em giận em hờn. Em có nghe những lời nhắn nhủ của tôi không?
thì em hãy bình tĩnh mà nhìn tôi đi vào cõi chết. Nghe như hơi thở ngập ngừng, có tiếng tử thần
 đang réo gọi hồn tôi ./.


TRÁI KHỔ QUA

Soạn giả Viễn Châu
Nói lối
Tôi với em hai người cùng một xóm
Nhà của em có trồng đám khổ qua
Mỗi bình mình còn nặng giọt sương sa
Tôi nhìn mãi cánh tay ngà em tưới nước
Câu 1: Dây khổ qua bông vàng nhụy trắng, trái khổ qua tuy đắng nhưng đượm thắm...
VỌNG CỔ
... hương... tình...
...Mẹ tôi thường khen em thùy mỵ dịu dàng...
Em cúi đầu bẽn lẽn mà gương mặt ửng hồng và e ấp nụ cười duyên (-)
Tôi vội chạy ra sân nhìn nước, nhìn mây, nhìn đất, nhìn trời. Mong cho năm nay sớm dứt trận
mưa rào, để cho đám khổ qua được đâm chồi, nẩy lá...
Câu 2: Tôi còn nhớ trong một buổi chiều hôm ấy, khi ánh hoàng hôn vừa bao phủ thôn buồn...
...Em trao cho tôi mấy trái khổ qua và âu yếm bảo tôi rằng...
“ Công em tưới nước vun phân
Khổ qua có trái dành phần tặng anh (-)
Khổ qua nhụy trắng lá xanh
Trái quê thắm đượm mối tình đồng quẽ
Sang năm anh rước em về
Đẹp câu duyên nợ, vẹn bề thất gia...”
Câu 3: Nhưng dòng nước trường giang còn có khi lớn, khi ròng. Thì lòng dạ con người cũng
theo thời gian mà nay dời, mai đổi. Cuối mùa Xuân năm ấy có người đem trầu cau dạm hỏi,
cha mẹ em tham giàu nên nhận lễ gã em (-) Suốt đêm ấy anh nằm không ngủ, đợi sáng ngày
 tìm em han hỏi chuyện vợ chồng em định liệu ra sao? Thì trời ơi! Em chỉ nhìn theo con bướm
chập chờn bay lượn mà khẻ bảo với anh:
“ Việc nầy do lịnh mẹ cha,
Phận em là gái khó cãi qua huyên đường”

Hò...hơ...đèn nào cao cho bằng đèn Ba Giác
Gái nào bạc cho bằng gái chợ Giồng
Ngày mai em làm lễ tơ hồng
Là ngày em bẽ gãy... hò hơ...là ngày em bẻ gãy
... chữ tơ đồng với anh
Câu 4: Đám cưới của em mời đông đủ bà con lối xóm...Còn riêng tôi thì chẳng thấy...
VỌNG CỔ
...ai...mời...
Nghe tiếng cười vui mà gan ruột tơi bời...
Mưa rớt vườn cau theo gió lạnh. Lòng tôi cũng lạnh tợ mưa rơi (-)
Em đi, cạn chén rượu mừng
Tôi về, biết mấy đêm trường khổ đau!
Người ta vui vẻ làm sao
Còn tôi thì mượn giấc chiêm bao gặp nàng
Câu 5: Lễ đưa dâu của em, bà con đổ xô ra xem đông đảo. Mà lòng tôi nát tan như xác pháo
 bên đàng...
...Em cười vui, còn tôi thì lệ đổ muôn hàng...
Dẫu rằng tôi nghèo tiền, nghèo bạc nhưng không có nghèo nhân đạo, thủy chung (-) Nhưng
nhân đạo thủy chung không đổi được ruộng vườn, cơm áo. Còn chung thủy mà chi, khi người
 mình yêu không tình không nghĩa! Chỉ say mê theo vật chất kim tiền.
Câu 6: Năm nay trời lạnh sương nhiều quá! Giàn khổ qua trái đã lớn rồi.Mẹ tôi ngày một thêm
già, còn lụm cụm lo bề cơm nước. Chiều hôm ấy, khi người nấu chín nồi cơm mới gọi tôi vào
dùng bữa và âu yếm bảo với tôi: “ Hôm nay, mẹ nấu nồi canh khổ qua. Một món mà con hằng
 ưa thích! “ Tôi cúi đầu không nói mà lệ cứ rưng rưng, mẹ tôi biết tôi có điều chi đau khổ, nên
người nhìn tôi rồi buông tiếng thở dài.
Ngoài sân có một đôi bướm trắng đang chập chờn bay lượn trên giàn khổ qua sai trái.
Như trêu ghẹo kẻ si tình
Quá yêu người mà không được người yêu ./.


THƯƠNG EM NHIỀU QUA LÁ THƯ XUÂN

Tác giả: Ngô Hồng Khanh
Lối :
Rừng vào xuân rừng thay áo mới 
Lá đỏ rơi đầy phủ lối quân đi 
Giữa lúc hành quân dừng chân anh viết vội 
Gửi về em bên ấy xa xôi 
Vọng cổ :

(1)Anh gửi về em nơi miền xa xôi tổ quốc, đang buổi hành quân dừng chân anh nắn nót con chim mừng xuân đang vui hót trên ….. cành Ở nơi đây rừng vào xuân rừng không có mai vàng , chỉ có hoàng hôn rừng buông sương trắng , và tiếng chim ngàn giục sáng buổi bình minh , thương em nhiều áo vải mong manh , ruộng sớm đồng trưa mưa nắng tảo tần , nuôi con thay chồng đuổi giặc miền xa , đất bám đôi chân bàn tay rám nắng ……
(2)Tết đến năm nay nhớ may thêm con áo mới, đắp ấm thêm chăn khi đêm tối lạnh lùng .

Anh vẫn hành quân vui với núi rừng. Đồng đội bên anh nhưng chàng trai trẻ, ba lô nặng đường dài áo rách đôi vai. Ôm súng bên mình suốt lứa tuổi 20, chưa ngắm mắt xanh của 1 người con gái, chưa nói cùng ai một lời ân ái, giặc đến lên đường
sung lại cầm tay. 
Lối :

Mùa xuân về em hãy nói cùng con 
Mai con lớn con sẽ thành chiến sĩ 
Như chú như cha suốt đời bền bỉ 
Đuổi giặc xâm lăng chưa ngơi nghỉ 1 ngày 

(Vọng cổ)


(5)Câu hát người xưa em hãy ru con ngủ , chí làm trai dặm ngàn mây phủ gấm vóc giang san ta gìn giữ muôn ... đời. Câu hát ngày xưa em hãy chọn lấy lời. '' làm trai cho đáng thân trai xuống đông đông tĩnh lên đoài đoài yên ''. Lịch sử giống nòi hãy thuộc từng trang, che ngắn định lùi con định hình cho k. Ngòi viết học trò mũi lê người chiến sĩ , nhớ nghe con gìn giữ cõi biên thùy .
(6)Mùa xuân này là đã 2 xuân, 2 đứa 2 nơi nhưng lòng ta không giới tuyến . Xa cách đôi ta cho ở nơi đây triệu người xa gặp lại, xà rong mới rực màu cho trai gái kịp mừng xuân, chim két bay về nghe nhạc trỗi ngũ âm, điệu àh vây theo cánh tay cô gái, ánh lữa nhà sàn theo hồn trai rực cháy, nhịp Lâm Vong nghiêng mái nhà sàn. Rừng vào xuân rừng thay áo mới, lá đỏ muôn chiều phủ lối quân đi, giữa đường hành quân dừng chân anh viết vội, thương em nhiều qua lá thư xuân.

THẦM KÍN

Soạn giả Viễn Châu
NHẠC
Xin trả cho anh lời nói yêu đầu. Cùng màu thư xanh anh viết cho em. Duyên kiếp ngăn đôi hai
 đứa minh rồi. Còn giữ chi cho thêm buồn càng gơi  thêm bao nhớ thêm. Em chúc cho anh đẹp
 mối duyên tình, cùng người anh yêu quyền quí cao sang. Em biết thân em phận gái nhà nghèo
mà đã lỡ yêu ai rồi cầm bằng như áng mây trôi.
VỌNG CỔ
Câu 1. Xin trả lại cho anh màu thư xanh kỷ niệm. Như chính tay em chôn liệm mối duyên đầu ...
Lời nói yêu thương thay tiếng nguyện cầu ... Cầu mong sao cha anh tròn duyên nợ bên một người
không phải là em. Cầu mong anh không se thắt buồn tim khi cố quên chuyện cũ đời mình. Cũng
như em sẽ cố quên anh trong những đêm âm thầm mọng tưởng.
Câu 2. Duyên kiếp ngăn đôi thôi đành dang dở mộng ... Hy vọng ngày xưa thành tuyệt vọng bây
giờ ... Trời đất xa xưa như đổi tiết thay mùa. Huống chi mùa thu không trông lá chết đón gió đông
 vế cho khỏi buốt giá làn da. Bời kiếp em nghèo nên anh mới dệt mộng với người ta. Dẫu xe hoa
 đưa anh đến lầu cao cửa rộng còn em thì âm thầm ước vọng giữa trời khuya.
NHẠC
Xin chúc cho anh đẹp mối duyên tình. Cùng người anh yêu quyền quí cao sang. Em biết thân em
 phận gái nghèo nàn. Mà đã lỡ yêu ai rồi. Cầm bằng như áng mây trôi.
VỌNG CỔ
Câu 5. Từ thuở chia tay chúng ta không còn gặp nữa. Em chỉ nhắc tên anh trong thầm lặng giữa
đêm buồn ... Còn đâu thuở gần nhau đôi bóng quyện chung đường ... Mình gọi tên nhau qua từng
 nụ hôn chớm mộng. Môi thắm ngỡ ngàng đơn lạnh giữa trời đêm. Cũng giờ này là lúc người
thương đang hưởng tròn hạnh phúc. Chỉ xin anh khi tròn vui bên người khác đừng mỉa mai em
 khi nhắc chuyện đôi mình.
NHẠC
Em chỉ xin anh đừng mỉa mai gì. Dù một lời thôi khi nhắc tên em. Cho kẻ yêu anh không tủi
phận mình. Còn giữ trên môi nụ cười. Dù rằng trong giấc mơ thôi. Câu 6. Nhớ nhớ thương
 thương u buồn trong kỷ niệm. Nghe tiếng con tim thầm kín gọi yêu đời.
NHẠC
Em vẫn yêu anh dù lỡ duyên rồi. Dù một lời thôi khi nhắc tên em. Duyên kiếp ngăn đôi hai
đứa mình rồi. Thầm kín yêu anh trọn đời. Yêu mãi trọn đời anh biết không anh.




TỰ ĐỨC KHÓC BẰNG PHI

Soạn Giả: Viễn Châu

Thơ
Ta biết tìm đâu, biết gởi đâu?
Lời thơ thiên cổ biệt ly sầu
Nàng về chốn ấy xa thăm thẳm
Ta ở nơi nầy hận bể dâu
VỌNG CỔ
1… Bằng Phi! Bằng Phi ơi trăng vỡ mây tan hoa tàn nguyệt khuyết, nàng ra đi biền biệt mấy……
phương trời. Một phút từ ly là vĩnh biệt muôn đời, nơi cung lạnh từ đây vắng bóng nhớ nhung nàng
 thống thiết lệ đầy vơi, một mối tình nặng lắm nàng ơi. Từ đây biết tìm đâu cho thấy một nụ cười,
 ta lặng nhìn tan tác lá thu rơi, mà ngỡ hồn ai đang lạc loài trước gió.
2… Thôi từ đây hết nợ hết duyên, hết ân hết ái một mình ta hiu quạnh chốn cung hoàng, hương
 lửa ba sinh như bếp lạnh tro tàn, trả son phấn giả từ bệ khuyết một kiếp xuân thì trắng nợ hồng
 nhan, mấy giòng thơ viết bằng chữ ly tan, duyên vàng đá cùng nàng sao ngắn ngủi, ôi đập cổ kính
ra tìm lấy bóng, xếp tàn y lại để dành hơi.
THƠ
Bằng Phi ơi, Bằng Phi ơi!
Nữa bản tình ca lỡ nhiệp rồi
Giấc bướm chia tay người mỗi nẻo
Đêm trường thánh thót giọt châu rơi.
VỌNG CỔ
4… Hương khói âm u giữa đêm trường nơi cung lạnh, nhớ người xưa qua những áng……thơ sầu.
 Mấy mảnh hoa tìm khóc hận mối duyên đầu, lời ly biệt qua bút se ngọn thỏ thơ viết đoi dòng ta
 biết gởi về đâu,
Xạc xào trận gió rung cây
Một con chim nhỏ lạc bầy kêu sương
Ngàn năm hận cũ còn vương
Thì ngàn năm vẫn nhớ thương một người.
5… Tiếng trống sang canh từ lầu tây vọng lại nghe vang vang báo hiệu nửa đêm rồi, cầm bút đưa
lên sao khó viết nên lời, nương vách quế bốn bề quạnh quẽ, ý thơ buồn qua ngấn lệ sầu rơi, tiếng
 vạc về lẻ bạn chơi vơi như những tiếng khóc than từ vạn cổ, dung nhan ấy làm sao trông thấy nữa,
ta ngồi đây nức nở gọi tên nàng.
6……Bằng Phi ơi hương hồn nàng ở tận nơi đâu khi thân xác đã vùi sâu ba tấc đất, ta sống đây
với nỗi sầu chất ngất giữa đêm trường trằn trọc giấc vhiêm bao, rượu hoàng hoa khi đã nhạt hơi
men ta thêm chua xót nỗi niềm ly cách, đêm từng đêm hững hờ ôm gói chiếc lệ rưng rưng tưởng
tiếc bạn tâm đầu, rút ruột tằm hạ bút tả nên thơ, lời vĩnh biệt qua lệ mờ thấm áo,
Trăm năm lỗi tiếng tương phùng,
Phím rã tơ chùn lỡ khúc tuyệt tình ca.






Tuyết Lạnh

Tại anh đó nên duyên mình dở dang
Em nào mộng mơ quyền quý cao sang 
Một căn nhà nhỏ đôi trái tim vàng 
Một giàn thiên lý giăng ngang
Đường tình hai đứa thênh thang.
Tại em đó nên duyên mình lẻ loi
Ai ngờ rằng đâu tình đã chia phôi 
Tại em không hiểu, hay bởi do Trời 
Trời đày hai đứa hai nơi 
Để rồi nay thấy buồn cả đôi.
[Vọng cổ:]
1.Anh không mơ ước cao sang em chẳng mộng mơ quyền quý, sao ai khiến xui chi cho hồ tan keo rã, cho vắng cho xa đôi người đôi ngã ôm ấp niềm riêng thương nhớ khôn cùng
Em như bóng chim tâm cá mịt mùng
Nên hoa không nở mùa xuân không hẹn đến, cho cuộc đời vằng vặc một mùa đông
Không có em đất trời như băng giá, gió sớm chưa về mà lòng lạnh cô đơn
Thân ở phương này sầu gởi muôn phương, hỡi cố nhân ơi, nơi trời xa có thấu.
2.Anh với em đâu có ai hững hờ vong phụ, đôi ngả chia ly là số mạng do trời
Trời đã không thương nên đau khổ trọn đời
Nếu khi xưa mình xem nhau như xa lạ, đừng để lòng rung động lúc vừa quen
Cứ xem như nước đôi dòng lạ gặp gỡ nhau rồi sẽ cách xa
Thì dù anh đó em đây, đâu gieo cay đắng, đoạ đày cho nhau.
Khi xưa anh không nói nên đâu ngờ 
Để rồi anh trách em hững hờ 
Để giờ anh trách em ơ thờ
Xa người thương đành phụ bạc lời yêu đương
Cho tình duyên tan tác, cho đôi đường chia phôi.
Giờ xa cách nhau anh hiểu vì đâu
Anh đừng giận em, đừng trách chi nhau 
Thì thôi kỷ niệm mình khắc trong lòng
Tình đầu nay đã không mong
Cầm bằng ôm tuyết lạnh mùa Đông.
[Vọng cổ:]
5. Em bảo rằng giờ phải xa nhau vì ngày xưa tôi yêu mà không nói, em ơi đã phụ phàng nhau còn tìm chi lời giả dối, cho thêm đắng cay cho dài đau khổ em hãy đi đi, đừng nhìn lại nữa để một mình tôi tiếc nuối mộng không trònuyết Lạnh (Tân Cổ) lyrics on ChiaSeNhac.com
Hãy để mình tôi giữ kỷ niệm buồn
Ôm ấp nâng niu như bảo vật làm hành trang buồn mang nặng đến chung thân
Em đi phương ấy đầy hoa bướm, rực rỡ mùa xuân nâng bước em, ở đây mây trắng xây thành, mùa đông tuyết lạnh vây quanh một đời. 
6.Không được gần nhau cũng đừng thốt lời cay đắng, dang dở cuộc tình chưa biết rằng ai khổ hơn ai
Nỗi u hoài đè nặng đôi vai, em đã khóc những ngày dài đơn lẻ
Thôi đừng trách hờn nhau chi nữa
Hãy giữ cho tròn những kỷ niệm đẹp ngày xưa, hãy giữ ước mơ gìn tròn mộng đẹp, dù đã xa xôi đôi ngã đôi đường.
Giờ xa cách nhau anh hiểu vì đâu
Anh đừng giận em, đừng trách chi nhau 
Thì thôi kỷ niệm mình khắc trong lòng
Tình đầu nay đã không mong
Thì thôi thương nhớ chờ trông làm gì.


TU LÀ CỎI PHÚC

Soạn giả Viễn Châu
NỐI LỐI
Ai nức nở ngồi bên chánh điện,                             
Khi chuông chùa vừa điểm tiếng công phu.                             
Tín nữ ơi nguyên do nào người muốn đi tu,                             
Vui kinh kệ và quen mùi khổ hạnh.
VỌNG CỔ
Câu 1.Nhưng tín nữ đi tu làm sao cho thành chánh quả bởi làn phấn son còn in rõ trên đôi má dạn
 phong trần ... Người ta giác ngộ hay vương vấn nợ trần ... Người đi tu vì chán mùi chung đỉnh và
cảm thấy cuộc đời là hố thẳm ghềnh sâu.  Hay vì một phút giận hờn ghen tức khổ đau tín nữ mới
toan mượn cửa thiền để chôn lắp mạch sầu riêng và phôi pha nỗi niềm đau khổ.
Câu 2.Tín nữ có nghe không tiếng chuông vang rền ở chánh điện như đánh thức kẻ trần gian đang
 hướng thiện hồi đầu ... Nhưng tu làm sau khi đấng từ bi còn nức nở nghẹn ngào ... Tín nữ ơi còn
 tủi thân còn đau khổ thì mình vẫn còn nặng nợ trần ai. Đây là cửa am thiền vẫn mở rộng cho đời
 chuông mõ công phu. Vào chốn này không có những thói dữ cho đời tâm trí của một người tu.
Câu 3.Chấp hai tay ngước nhìn lên phật tổ mà đôi mắt vẫn còn đầm đìa những giọt thu ba. Nam mô
 a di đà phật đây cũng là một nạn nhân của lục dục thất tình. Một tâm sự trái ngang một đoạn đời
đau khổ. Tín nữ ơi người ta thường bảo rằng thời gian là liều thuốc quí. Vậy tín nữ hãy trở về đi
hãy rán phấn đấu để vượt qua bao nhiêu giới luật, vì còn sống trong gian khổ thì ta mới tìm ra được
 lẽ sống của con người.                             
NỐI LỐI
Nam mô a di đà phật ...
Tóc chưa bạc đừng ngăn dòng nhiệt huyết.                   
Người còn xuân đừng tính chuyện đi tu.                   
Dẫu đời người như cánh phù du.                   
Nhưng còn sống ta vẫn còn tranh đấu.
VỌNG CỔ
Câu 4.Sở dĩ bần tăng đi tu là vì ba mươi năm sương gió cõi trần đã lỡ mộng công hầu ... Một kiếp
 phù sinh đã trắng nữa mái đầu ... Trước khi bước chân vào phật tử. Bần tăng cảm thấy mình là một
 chiếc lá vàng rơi. Tuổi thanh xuân không còn với một lão già tóc bạc răng long mắt mờ tay yếu.
 Thôi thì mượn lời kinh tiếng kệ để có ngăn chia đôi ngã đạo và đời.
Câu 5.Nam mô a di đà phật còn như tín nữ đây vốn người tuổi trẻ gái đôi mươi giữa độ xuân thời
... Đừng vì một phút buồn đau mà chán nản sự đời ... Đâu phải lần chuỗi bồ đề niệm kinh sám hối
là dứt được vòng trần lụy thế gian. Còn mặc chiếc áo nâu sòng là còn mang ơn người đã dệt từng
 gốc vãi. Còn đỡ lòng bằng bữa cơm dưa muối là còn nợ bác nông dân tay lấm chân bùn.
Câu 6.Có câu “ Sắc tức thị không, không tức thị sắc “ và cũng có câu “ Tâm tức Phật, Phật tức
tâm “. Tín nữ trước hãy lo tu thân rồi sau sẽ lo tu Tiên tu Phật, còn như muốn nếm mùi khổ hạnh
 thì năm sáu mươi năm nữa khi mắt đã mờ, không còn nhìn rõ vạn vật muôn màu, tai đã lãng không
 còn nghe tiếng thị phi thiên hạ, lưỡi đã tê vì thân khổ không còn thiết đến những mỹ vị cao lương,
chừng ấy tín nữ hãy đến đây qui y thí pháp, để gởi thân dưới bóng phật đài ... Tín nữ nên biết rằng
cửa thiền chỉ rộng mỡ cho những ai không bận vòng trần lụy, bởi có câu : Tu đâu cho bằng tu nhà,
 thờ cha kính mẹ hơn là đi tu “



TÔN TẨN GIẢ ĐIÊN

Viễn Châu

Nói lối :
Thao thức suốt thêm dài không vỗ giấc
Nến lung lay theo ngọn gió tạt thềm rêu
Sư phụ ơi lời thầy khuyên đệ tử chẳng dâng theo
Nên mới bị Bàng Quyên hảm hại.
Vọng Cổ :
1. Ta chép cuốn thiên thơ cho đến khi chữ cuối cùng vừa chấm dứt thì mạng của ta cũng chấm dấu
 sau cùng… Gió tạt rèm thưa lạnh lẽo cả thơ phòng. Cầm bút đưa lên mực khô mấy lượt sao bản trận
 đồ ta chép mãi chưa xong. Ta vì ai trọn nghĩa đệ huynh? Sao ai nở nhẩn tâm phản bạn vong thề ,
 khịến cho ta phải lảnh án chặt chân, bởi họ bảo mình manh tâm phản chúa …
2. Trước kia sư phụ có khuyên ta hãy ẩn thân nơi đáy mộ kẽo ngày sau họa lớn vươn mình. Bởi cải
lệnh tôn sư nên ta phải chịu cảnh oan tình. Trách bấy ai tham vàng phụ ngải hại bạn hiền để thỏa
 mộng cầu vinh. Nó oán ta vì bản tánh nhỏ nhen, lòng ti tiện hay ganh hèn ghét ngỏ; bởi không nghe
 lời thầy dạy bảo nên Tôn Tẩn này thọ hại bởi Bàng Quyên.
3. Sở dĩ ta còn sống sót với tấm thân tàn ma dại, chỉ vì Bàng Quyên nó chờ ta chép cho rồi mấy
cuốn thiên thơ. Chứ phải nào nó thương xót chi ta, nó đâu còn nhớ lời đoan thệ khi cùng ta lên non
 học đạo – rằng ai vong thề , ai phản bạn sẽ bị hành hình bởi bảy nước phân thây. Rồi hôm nay sự
thế đổi thay nó hại bạn bởi quyền cao lọc cả. Bạn đời xưa sao nhiều người chung thủy còn bạn đời
nay lắm kẻ gian tà.
Nói lối :
Ai sàm tấu rằng ta mong phản chúa
Tội bêu đầu phép nước khó dung tha
Nhờ Bàng Quyên rỗi tấu giữa chương tòa
Nên ta mới được thoát qua vòng tử tội.
Vọng Cổ :
Nhưng ta cũng bị chặt chân giữa pháp trường nơi đất Ngụy chỉ vì gả Bàng Quyên phao phản tội gây
 loàn… thôi rồi uổng công ta thu luyện mấy năm trời. Trong khi khi Bàng Quyên nó nhìn ta nức nở,
 ai biết tận đáy lòng nó thỏa thích mừng vui. Còn ta thì xúc động biết bao vì tình bằng hữu mấy ai
 ở đặng. Chớ ai biết đâu những kẻ lừa thầy phản bạn, nó thường hay giả dạng kẻ nhân từ.
5. Đốt nén hương thơm váy van cùng sư phụ xin chứng tri cho đệ tử tâm thành. Trong tâm thư thầy
 ta có dạy bảo ân cần . Đây bức tâm thư, hiền đồ xin giữ kỹ gặp tai nàn hãy dỡ nó ra xem. Con xin
bái tạ tôn sư đã ra tay …cứu nạn. Thì tại sao… trong bức thư chỉ có một chữ cuồng.
6. Thì ra muốn tránh khỏi hang hùm nọc rắn, thầy ta bảo ta phải giả điên cuồng để tránh nạn Bàng
Quyên.
Hò …ơ ..tay bưng dĩa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn …ờ .. Hò ơi .. gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau
Thơ vân tiên
Ai làm bể hóa nương dâu
Bắt chim ô thườc bẻ cầu ngân giang
Đoạn tình Chức nữ Ngưu Lang
Tiếng kêu dậy đất lời than thấu trời. 
Hỡi ơi mang thảm cảnh chặt chân bởi họ bảo mình manh tâm phản chúa. Giờ đây phải giả điên
cuồng cũng bởi vì ta cải lệnh tôn sư.





TÌNH NGHỆ SĨ

Tác giả:Viễn Châu
Thơ
Tôi không dám ví mình như Tư Mã Tương Như 
Mượn khúc Phượng cầu hoàng tỏ tình cùng nàng Trác 
Càng không dám so mình với chàng Chung Tử 
Hiểu khúc Cao sơn Lưu thủy của Bá Nha

Vọng cổ

(1) Nhưng có một lần sang song Mỹ Thuận, tiếng đàn và giọng ca của ông lão ăn xin đã khiến

lòng tôi ray rứt về thân phận nổi trôi của kiếp tơ ... tằm. Chạnh lòng thương bởi cùng phận ca
cầm. Ông lão hát lại bài hát cũ, mang mang nỗi buồn trên phím nhạc đường tơ.“Người tha Hương,
 ta cũng tha Hương. Họ nhạc sĩ, ta cũng là nhạc sĩ”. Mưa vô tình rơi từng giọt mông lung, như cuộc
đời ông lênh đênh đây đó (-) 
(2) Tiếng đàn ông quyện trong cơn mưa lác đác, giọng của ông đã lạc phím, hơi khan. Tâm sự

 riêng gởi vào mấy cung đàn. Mang tâm sự suốt đời rao bán, lấy khúc ca buồn làm kế sinh nhai.
 Khách qua đường ai biết, ai hay? Ai rũ lòng thương cho cảnh đời đơn bạc. Cũng như ông, tôi là
 thân nghệ sĩ, đem cho đời tiếng hát, lời ca (-)
Thơ
Sân khấu của người ta thì đèn hoa rực rỡ 
Sân khấu của ông là khoãng trống cuộc đời 
gần trọn đời lê bước khắp nơi 
Ông vẫn chưa tìm ra bến đỗ. 
Vọng cổ
(5) Ông sẽ về đâu khi bạn đồng hành chỉ là cây đàn long phím. Rồi một ngày hơi tàn, tiếng tắt
bước lãng du ông không tìm ra quán trọ cho ... mình. Ngày mấy lượt sang sông ca hát kiếm tiền.
 Chiếc phà cũng ngày sang sông mấy lượt. Gẫm lại nó hạnh phúc hơn vì đêm về có bến để neo.
Sao đời ông vẫn chưa tìm được bến neo. Ông cố vui vì đời riêng bất hạnh. Để đêm đêm dưới hiên
 nhà ai đó, mưa lạng hắt lên gầy guộc thân già (-). 
(6) Giọng ca ông lạc lõng giữa cơn mưa, u ẩn tiếng tơ lòng thổn thức. Xót thân ông làm én bay
 giữa trời giông bão, gió giật liên hồi, cánh én chao nghiêng. Giữa xô bồ bao kẻ lại qua, ông đâu
 biết có người rưng rưng đồng cảm. Trước mắt tôi bỗng nhiên nhòa nhạt, có lẽ hạt mưa rơi ở mắt
 mình. Phà cập bến rồi, tôi bước lên xe, bỏ lại sau lưng tiếng đàn, giọng ca ông lão. Nhưng hình
ảnh ấy, tôi không quên được, như khúc ca buồn nghe lại giữa chiều mưa.


TÌNH ĐỒNG CHÍ

NHẠC
1 Quê hương anh nước mặn đồng chua
2 Làng tôi nghèo đát cày lên sỏi đá
1 Tôi với anh đôi người xa lạ
Từ phương trời chẳng hề quen nhau
2 Lúc nguy biến tình siết chặt tình
Đêm tối chung chăn thành đôi tri kỷ
1 Vì nước, ruộng nương anh bỏ bạn thân cày
2 Gian nhà không mặc kệ gió lung lay.

VỌNG CỔ:
1 Mặc gió lung lay nhà tôi xưa nay vẫn vậy, đứng ở ven sông nghiêng nhìn dòng nước chảy, rừng
 cắm sau lưng tràm mọc tới . . . chân . . .trời
(1 nhịp)
Tháng 3, khói mù lửa ngún ngoài đồng trấp lâu đời
Song mặn mặn suốt mùa khô, sông chua chua từ mưa xuống
Đất đó phèn từ thời lập địa khai thiên (-)
Xa cách phương trời tôi vẫn nhớ,
Nhớ ánh đèn ghe trễ bắt cá biển đông sông,
Nhớ giữa thu linh lán nước tràn đồng,
Quằn quại rong đuôi chồn như rừng lên cơn bão.

10 nhịp

2 Mỗi hoàng hôn dõi mắt nhìn vời vợi
Thăm thẵm trong kia mặt nước nối ven rừng.
( 1 nhịp) Tĩnh mịt hoang vu
Gởi đến cho ta mùi ngọt của bông tràm.
Thoắt hiện ra những chiếc xuống độc mộc,
Từ rừng sâu rẽ nước tiến về sông (-)
Kéo theo hàng chục bó bàng như một bầy trâu nước
Đó là công trình của bao ngày khó nhọc
Hõi người bạn miền trung ơi
Nơi dãy trường sơn ngăn rừng biển cả
Bạn có lần nào thấy cái bao bàng đựng lúa ở miền tây (-)


NHẠC
2 Giếng nước gốc đa nhớ chàng trai làng yêu mến
1 Tôi với anh đã từng cơn ấm lạnh
Rét run người vầng trán
2 Áo anh rách vai quần tôi có hai miếng vá
Miệng còn cười buốt giá chân không giầy
1 Thương nhau tay nắm lấy bàn tay
2 Đêm nay đồng hoang sương xuống
1 Nằm kề bên nhau chờ trăng lên, lòng thấy nao nao

VỌNG CỔ:

2 Đêm nay nằm giữ đồng hoang thấm dần sương xuống, tôi nhớ tới căn chòi giữ ruộng
lúa chin vàng hoe hương thoảng . . . tư . . . bề

Chòi ngăn sương xuống, chòi không ngăn được gió về
Mùng làm chi khi bốn bên vách trống
Một chiếc nóp quê mùa cũng ấm như ngôi mộ giữa đồng thơm (-)
Chừng nào quê hương mình mới dứt loạn ly,
Để dù mình chẳng gần nhau nhưng mãi ãi là tri kỷ
Đồng đâu trống để đồng hoang cỏ cháy
Giếng nước hết tương tư khi gặp lại bóng trai làng (-)

4 nhịp

1 Hỡi người bạn quê nghèo đất cày lên sỏi đá
Bạn ra đông dọc ngang cùng biển cả
Bạn lên đoài lẫm liệt với non xanh (8 nhịp)
Tôi lạ gì miền trung giàu cá biển với cây rừng 
Bạn có nghèo chẳng qua vì ly loạn
Chẳng qua vì nắng dài mưa ngắn bão lụt gần suốt thu đông (8 nhịp)
Cuộc đời đưa đẩy bọn ta cùng sẻ chia ấm lạnh
Quần tôi vừa vá xong hai mảnh, thì áo anh đã xoạt vai rồi (-)
Anh hãy nhìn kia vầng trăng 21 
Vừa lên đến đỉnh đồi
Dầm sương con dế gáy
Tiếng chó tru dài lạnh lẽo ánh sao băng.





MÙA HOA ĐÀO

Lối:
Ѕáng xuân nɑу tôi rɑ thăm Hà nội
Ŋhư chiếc lá xɑ cành νề cội người ơi
Hồ gưom đâу gương mặt νẫn rạng ngời
Ŋhặt cánh đào rơi luống bồi hồi trong dạ ....
Lý tương phùng
Ŋhư chim ρhiêu bạt ρhương trời
nɑу νề giữɑ xuân thủ đô, đất trời ngời lên sắc thắm
gió xuân mơ màng đẩу đưɑ mấу cành đào thơm
nắng xuân lɑ đà rụng trên bờ νɑi mái tóc
dáng ℮m thon dài má hồng, thắm nụ cười duуên

Ѵọng cổ
Câu 1. Em ơi, tôi ƙhông ρhải ƙẻ tình si cũng ƙhông ρhải ƙẻ
lãng tử mựon đoá đào ƙiɑ để tương tư hình bóng ,
mà chỉ bâng ƙhuâng νới trái tim rung động
ƙhi lần đầu tiên hạnh ngộ νới hoɑ .....đào
(HÒ).
chỉ sắc hồng tươi νà hương νi ngọt ngào ,
(HÒ).
ƙhông ƙiêu sɑ, ƙhông mượt mà quуến rủ
sɑo tôi mơ màng ấρ ủ bấу lâu nɑу
(Xê).
νượt đường dài nào ngại gió sương
nɑу được νề đâу giữɑ lòng Hà nội
(Xang).
trời đất νào xuân đào ơi đừng nở νội,
để tôi đươc bồi hồi nhìn đài hoɑ hé nở
....(Cống).
(chờ người đàn  –đàn 1 xề và 2 cái xang)
Câu 2.
Đi bên ℮m giữɑ Hồ gươm lộng gió,
℮m có ngh℮ chăng trời đất cũng đɑ tình
(HÒ).
như thầm thương chuуện củɑ đôi mình
(HÒ).
ɑnh trɑi miền Ŋɑm ρhải lòng cô gái ßắc
bởi giong nói ngọt ngào ℮ ấρ cánh đào thơm,
(Xê).
tôi mơ màng dệt mộng νào thơ
ƙẻ ßắc nguơi Ŋɑm đâu ngờ hạnh ngộ
(Xê).
Hà Ŋội tôi уêu nâng niu từng con ρhố
gom góρ νào lòng ƙỷ niệm mới νừɑ qu℮n
....(Xang)
Lý đêm trăng
Hà nội νào xuân, hoɑ nở thơm đường ℮m quɑ,
gió lɑу lɑу νờn hoɑ trɑo tình,
tình xuân lứɑ đôi mình. Ŋhớ ngh℮ ℮m....., nơi nàу
Hồ gươm chứng minh cho tình đôi lứɑ
cành đào ƙiɑ ɑnh ℮ρ νào tim
νà hình bóng ℮m đã ƙhắc ghi νào trong tâm tư
mãi muôn đời giữ gìn đào hương ơi cánh hoɑ chung tình,
đào hương ơi cánh hoɑ chung tình.
Câu 5. Ŋâng nhẹ cành hoɑ thướt thɑ trong nắng mới ,
Hà nội ơi mùɑ xuân đɑng tới xin hãу cho tôi hưởng trọn ρhút giâу ......nàу .....
(HÒ)
Mảnh hồn tôi đɑng chờ được đong đầу
(HÒ)
Một tình уêu thơ ngâу trong sáng, một cành đào νừɑ mới đươm bông
(Xê)
thương sɑo đôi má ℮m hồng, thươt thɑ tà áo lòng ƙhông đổi lòng
(Xang)
lạnh lùng suốt cả mùɑ đông xuân nàу đào mới trổ bông trɑo tình .. (Xề)
(chờ người đàn  – đàn 1 xề và 1 cái xê)
Câu 6. Hà nội ơi 36 ρhố ρhường tôi chưɑ quɑ hết,
nhưng tôi đã hiểu rồi nhân nghĩɑ dệt thành thơ
(Xang)
Hà nội bɑo giờ cũng lắm mộng mơ cô gái nhỏ bên hồ chờ đợi
(cống).
Mɑi tôi νề ρhương Ŋɑm mɑng th℮o hình bóng ấу
νà một cành đào νừɑ mới đươm bông
(Xang).
Gửi lại ℮m trời xuân hoɑ nắng
gửi cả tình ɑnh trong sâu lắng tâm hồn
(Xề)
Ƭôi ngh℮ trong dạ bồn chồn
nửɑ đi nửɑ ở lòng ƙhông muốn νề
(Xê)
người ơi giử trọn câu thề,
mùɑ hoɑ đào νẫn ƙhông hề ρhôi ρhɑ ..
. (HÒ)